Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2007

SAO ĐỔI NGÔI - The Kansuantien's poem


Một bài thơ mà Kansuantien sáng tác từ rất lâu rồi, có lẽ từ 6 - 7 năm trước thì phải. Tự nhiên lại nhớ ra và thấy hợp tâm trạng mình bây giờ quá.


SAO VỪA RỤNG KÌA, SAO RƠI XUỐNG.

NGƯỜI ĐỜI GỌI ĐÓ: SAO ĐỔI NGÔI.

ANH NÓI VỚI EM: KHÔNG PHẢI THẾ.

CÓ MỘT TRÁI TIM VỪA LÌA ĐỜI. (Y_Y)


Mình còn nhớ hồi cấp III, có thầy giáo dạy văn của mình nói rằng: Mỗi con người ta, ai cũng có một ngôi sao chiếu mệnh. Nó là sinh mạng của ta. Nếu nó sáng tỏ lung linh, có nghĩa là người ấy đức cao vọng trọng. Ngược lại nếu nó ảm đạm, mờ nhạt thì có nghĩa là con người ấy yếu đuối, đoản mệnh. Nếu nó lịm tắt thì người ấy đã chết rồi. Sau một hồi trầm ngâm, tự nhiên mình lại sáng tác ra một bài thơ 4 câu ngắn ngủi ấy. Mình thấy nó cũng hay hay nhưng chả dám cho bạn bè và thầy giáo xem (vì lúc đó ngại ngại mà).

Cô gái chỉ cho chàng trai thấy một ngôi sao xẹt qua rồi biến mất vào nền trời tối tăm. Đúng, đó là sao đổi ngôi. Nhưng có ai biết được rằng: ngôi sao đó vụt biến đi cũng có nghĩa là trên nhân gian này vừa có một con người tạ thế. Sự sống và tình yêu của con người cũng ngắn ngủi, nhỏ bé trước vũ trụ như ngôi sao ấy vậy. Xẹt qua rồi biến mất. Không thể chống lại những vòng quay nghiệt ngã của bánh xe thời gian. Nhưng tình yêu sẽ theo con người ấy đi mãi, đi mãi tới nơi xa vô định và sẽ sưởi ấm cho linh hồn lạnh lẽo đang phiêu diêu trong một cõi nào đó. Chàng trai thật đa cảm. Có lẽ lúc này chàng trai cũng đang nghĩ đến ngôi sao của mình đây. Đến lúc nó sẽ mờ dần, mờ dần và vụt tan thành muôn vàn mảnh sáng li ti. Chàng trai sẽ trở về là cát bụi. Nhưng tình yêu của 2 người sẽ mãi trường tồn. Có thể một thời điểm nào đó, mình và BlogLove sẽ nhìn thấy 2 ngôi sao quấn quýt nhau, cùng rực sáng trên bầu trời thì sao???? Họ đấy BlogLove ạ.

Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2007

Ôi tình yêu ư, sao ta lại vô duyên với mi như thế (T_T)!!!


BlogLove ơi, mình dường như quên rằng mình đã từng yêu và có một tình yêu mất rồi. Bây giờ mình cảm thấy thật trống trải và buồn tủi. Dòng tình cảm cứ trơn tuột trôi đi khỏi bàn tay mình mà không thể nào giữ lại được. Đúng, mình đang sống không có nội tâm. Mình đã quên mất tình yêu là gì!!!! Thật đáng chán.


Nản lắm BlogLove ạ, mình trở nên vô duyên từ bao giờ thế? Mình kém cỏi chăng hay tại mình quá kén chọn nhỉ?? Tình yêu nam nữ là cái gì cơ chứ?? Tại sao mình lại cần một bàn tay mềm mại để nắm? Tại sao mình lại cần một mái tóc dài để vuốt ve? Tại sao mình lại cần một tấm thân ấm áp để ôm trọn cõi lòng, sẻ chia nỗi nhớ? Tại sao mình lại cần một đôi môi ngọt ngào để trao lên đó những cảm xúc dạt dào yêu thương? Mình không thể nào giải thích nổi nữa bởi có lẽ tâm hồn mình chưa thẩm thấu hết cái lẽ cao đẹp của tình yêu. Những lá thư đẹp mắt với những lời lẽ yêu thương, nhung nhớ sẽ có ý nghĩa gì khi con tim mình trở nên lạnh nhạt, lãnh cảm chứ. Rồi cuối cùng đối với mình cũng là một mớ giấy lộn có vài nét chữ nguệch ngoạc của một cô gái nào đó hoàn toàn xa lạ có cái tên là "em yêu". Ai vậy? Mình không thể nhớ "em yêu" là ai. Chắc cô gái nào đó gửi nhầm thư cho người yêu đến địa chỉ của mình chăng? BlogLove nhìn thấy viễn cảnh của mình rồi đấy. Đầu óc rỗng tuếch, lãnh cảm, vô tình. Con người mà không có tình yêu thì không thể có sự sống, chỉ là một cái xác không có linh hồn. Người khác sẽ nhìn Kansuantien như nhìn một sinh vật lạ lẫm, có hình thể và tứ chi giống loài người. Thế thì có phải là bản chất của Kansuantien đâu.


Vì thế, hãy yêu đi BlogLove ạ nếu thấy mình đã chín chắn. Nhưng đừng thực dụng quá quá BlogLove nhé vì nếu quá thực dụng thì BlogLove sẽ không hiểu được ý nghĩa của bàn tay, mái tóc, đôi môi là gì đâu. Còn Kansuantien thì buồn lắm, chỉ biết lấy niềm vui công việc khoả lấp đi nỗi buồn của mình thôi. BlogLove đừng tin vào vẻ bề ngoài của Kansuantien, những nụ cười hiện trên khuôn mặt thiên thần của hắn chỉ là giả tạo thôi. Trong sâu thẳm tim hắn vẫn còn một nỗi đau mà BlogLove cũng không chia sẻ được đâu. Con tim hắn bị tổn thương chính là lý do khiến hắn không còn muốn yêu ai nữa. Hắn sợ rồi một ngày hắn sẽ bị tổn thương lần thứ hai, cái đó sẽ khiến hắn không dậy được. Mà nói theo cách của Hưng Đạo vương thì hắn "thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa" đó. Đau nhói lắm nhưng không vì thế mà hắn hận thù. Lạ thật. Con người hắn chính là một tấm bình phong chắc chắn che chở cho tâm hồn yếu đuối của hắn.


Thôi, mình và BlogLove cùng cầu mong cho hắn nhận được nhiều yêu thương nhé!

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2007

Chút hiểu biết nghèo nàn về chính trị của mình chia sẻ cùng BlogLove đây!!

Sự kiện trọng đại nhất của dân tộc ta năm 2007 có lẽ chính là các sự kiện: Bầu cử Đại biểu Quốc hội khoá XII; sau đó Quốc hội khoá XII bầu ra Chủ tịch nước và Chính phủ nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Quốc hội mới với nhiều quyền giám sát hơn nữa để thực sự là Người đại biểu cho toàn thể ý chí, sức mạnh của toàn thể các tầng lớp nhân dân Việt Nam. Quốc hội ấy đã sáng suốt bầu ra một Chính phủ mà theo đánh giá của các hãng thông tấn lớn của nước ngoài như AFP, BBC, CNN, Tân Hoa xã, Der Spiegel... là cực kỳ trẻ, sẽ được kỳ vọng là rất năng động trong cải cách kinh tế, cứng rắn trong chống tham nhũng, và dần thu hẹp khoảng cách giàu nghèo giữa các vùng trong cả nươc ta, nhưng đặc biệt là vẫn phải phát triển nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa. Chính phủ mới của chúng ta được kỳ vọng đạt được các mục tiêu phát triển kinh tế - xã hội - con người trước năm 2020 cơ đấy.
Các bác, các chú ơi, cố lên. Chúng ta hãy vì tám mươi mấy triệu người Việt Nam các bác, các chú nhé. Toàn thể dân tộc VN đặt trọn niềm tin vào các bác đấy. Chẳng mấy lâu nữa mà ta sẽ có cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc nữa đâu!!!!! Cả lực lượng Công an chúng cháu nữa. Chúng cháu hứa sẽ bảo vệ tuyệt đối an toàn cho Đảng, cho chế độ, vì bình yên của xã hội để các bác, các chú thuận lợi hơn nữa trong công cuộc phát triển đất nước.
BlogLove ơi, mình tin lắm lắm. Nhất định các bác các chú ấy sẽ thành công. Nếu có ai vô tình đọc được Kansuantien's Blog, thì hãy cùng tin như mình nhé.

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2007

Vui lắm cơ, hạnh phúc lắm cơ!!!!

BlogLove ơi, biết không, hôm nay là một ngày cực kỳ vui và có ý nghĩa đối với mình đấy. BlogLove chắc không tưởng tượng được mình vui thế nào đâu. Vậy mà nhanh thật, 5 năm trôi qua rồi. Một khoảng thời gian không quá dài để trong tim mình có thêm bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu bạn mới từ Bắc chí Nam, bao nhiêu xốn sang thủa làm người lớn, bao nhiêu tiếng nói cười thân thương của những bạn gái miệt vườn Tây Nam Bộ và đầy ắp những tình cảm trong sáng thủa ban đầu. Chắc các bạn ấy bây giờ cũng đang có những cảm xúc tương tự như mình vậy đó.
Làm sao quên được chứ. Mình nhớ mãi cái ngày ấy, mình mặc áo phông dài tay màu đỏ, quần bò màu xanh đứng đợi làm thủ tục để nhập học trường T36 . Mình còn bị ấn tượng mãi bởi những ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình của các anh chị khoá trước. Mình thấy sợ sợ thế nào ấy. Nhưng giờ nghĩ lại lại thấy mình buồn cười và trẻ con quá, có gì đâu mà phải sợ chứ, mình ngố thật đó. Vậy mà bây giờ mình lên hàm Thiếu uý rồi đấy, sỹ quan nghiệp vụ rồi đấy ông BlogLove ạ. Ông chúc mừng tôi đi cái. 2 năm làm học viên, 3 năm làm hạ sỹ quan nghiệp vụ và cũng là 3 năm ở Lai Châu, chuẩn bị ở Lai Châu năm thứ 4 rồi. Chà chà, sỹ quan nghiệp vụ cấp hàm Thiếu uý trẻ quá. Ấy vậy mà đang ế, chẳng có ai yêu mới đau chứ, BlogLove có thương tớ không nhỉ?
Qua Kansuantien's Blog này, nhờ BlogLove mối cho mình 1 ai đi cái. Tủi thân lắm cơ