.jpg)
Một bài thơ mà Kansuantien sáng tác từ rất lâu rồi, có lẽ từ 6 - 7 năm trước thì phải. Tự nhiên lại nhớ ra và thấy hợp tâm trạng mình bây giờ quá.
SAO VỪA RỤNG KÌA, SAO RƠI XUỐNG.
NGƯỜI ĐỜI GỌI ĐÓ: SAO ĐỔI NGÔI.
ANH NÓI VỚI EM: KHÔNG PHẢI THẾ.
CÓ MỘT TRÁI TIM VỪA LÌA ĐỜI. (Y_Y)
Mình còn nhớ hồi cấp III, có thầy giáo dạy văn của mình nói rằng: Mỗi con người ta, ai cũng có một ngôi sao chiếu mệnh. Nó là sinh mạng của ta. Nếu nó sáng tỏ lung linh, có nghĩa là người ấy đức cao vọng trọng. Ngược lại nếu nó ảm đạm, mờ nhạt thì có nghĩa là con người ấy yếu đuối, đoản mệnh. Nếu nó lịm tắt thì người ấy đã chết rồi. Sau một hồi trầm ngâm, tự nhiên mình lại sáng tác ra một bài thơ 4 câu ngắn ngủi ấy. Mình thấy nó cũng hay hay nhưng chả dám cho bạn bè và thầy giáo xem (vì lúc đó ngại ngại mà).
Cô gái chỉ cho chàng trai thấy một ngôi sao xẹt qua rồi biến mất vào nền trời tối tăm. Đúng, đó là sao đổi ngôi. Nhưng có ai biết được rằng: ngôi sao đó vụt biến đi cũng có nghĩa là trên nhân gian này vừa có một con người tạ thế. Sự sống và tình yêu của con người cũng ngắn ngủi, nhỏ bé trước vũ trụ như ngôi sao ấy vậy. Xẹt qua rồi biến mất. Không thể chống lại những vòng quay nghiệt ngã của bánh xe thời gian. Nhưng tình yêu sẽ theo con người ấy đi mãi, đi mãi tới nơi xa vô định và sẽ sưởi ấm cho linh hồn lạnh lẽo đang phiêu diêu trong một cõi nào đó. Chàng trai thật đa cảm. Có lẽ lúc này chàng trai cũng đang nghĩ đến ngôi sao của mình đây. Đến lúc nó sẽ mờ dần, mờ dần và vụt tan thành muôn vàn mảnh sáng li ti. Chàng trai sẽ trở về là cát bụi. Nhưng tình yêu của 2 người sẽ mãi trường tồn. Có thể một thời điểm nào đó, mình và BlogLove sẽ nhìn thấy 2 ngôi sao quấn quýt nhau, cùng rực sáng trên bầu trời thì sao???? Họ đấy BlogLove ạ.