
BlogLove ơi, mình dường như quên rằng mình đã từng yêu và có một tình yêu mất rồi. Bây giờ mình cảm thấy thật trống trải và buồn tủi. Dòng tình cảm cứ trơn tuột trôi đi khỏi bàn tay mình mà không thể nào giữ lại được. Đúng, mình đang sống không có nội tâm. Mình đã quên mất tình yêu là gì!!!! Thật đáng chán.
Nản lắm BlogLove ạ, mình trở nên vô duyên từ bao giờ thế? Mình kém cỏi chăng hay tại mình quá kén chọn nhỉ?? Tình yêu nam nữ là cái gì cơ chứ?? Tại sao mình lại cần một bàn tay mềm mại để nắm? Tại sao mình lại cần một mái tóc dài để vuốt ve? Tại sao mình lại cần một tấm thân ấm áp để ôm trọn cõi lòng, sẻ chia nỗi nhớ? Tại sao mình lại cần một đôi môi ngọt ngào để trao lên đó những cảm xúc dạt dào yêu thương? Mình không thể nào giải thích nổi nữa bởi có lẽ tâm hồn mình chưa thẩm thấu hết cái lẽ cao đẹp của tình yêu. Những lá thư đẹp mắt với những lời lẽ yêu thương, nhung nhớ sẽ có ý nghĩa gì khi con tim mình trở nên lạnh nhạt, lãnh cảm chứ. Rồi cuối cùng đối với mình cũng là một mớ giấy lộn có vài nét chữ nguệch ngoạc của một cô gái nào đó hoàn toàn xa lạ có cái tên là "em yêu". Ai vậy? Mình không thể nhớ "em yêu" là ai. Chắc cô gái nào đó gửi nhầm thư cho người yêu đến địa chỉ của mình chăng? BlogLove nhìn thấy viễn cảnh của mình rồi đấy. Đầu óc rỗng tuếch, lãnh cảm, vô tình. Con người mà không có tình yêu thì không thể có sự sống, chỉ là một cái xác không có linh hồn. Người khác sẽ nhìn Kansuantien như nhìn một sinh vật lạ lẫm, có hình thể và tứ chi giống loài người. Thế thì có phải là bản chất của Kansuantien đâu.
Vì thế, hãy yêu đi BlogLove ạ nếu thấy mình đã chín chắn. Nhưng đừng thực dụng quá quá BlogLove nhé vì nếu quá thực dụng thì BlogLove sẽ không hiểu được ý nghĩa của bàn tay, mái tóc, đôi môi là gì đâu. Còn Kansuantien thì buồn lắm, chỉ biết lấy niềm vui công việc khoả lấp đi nỗi buồn của mình thôi. BlogLove đừng tin vào vẻ bề ngoài của Kansuantien, những nụ cười hiện trên khuôn mặt thiên thần của hắn chỉ là giả tạo thôi. Trong sâu thẳm tim hắn vẫn còn một nỗi đau mà BlogLove cũng không chia sẻ được đâu. Con tim hắn bị tổn thương chính là lý do khiến hắn không còn muốn yêu ai nữa. Hắn sợ rồi một ngày hắn sẽ bị tổn thương lần thứ hai, cái đó sẽ khiến hắn không dậy được. Mà nói theo cách của Hưng Đạo vương thì hắn "thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa" đó. Đau nhói lắm nhưng không vì thế mà hắn hận thù. Lạ thật. Con người hắn chính là một tấm bình phong chắc chắn che chở cho tâm hồn yếu đuối của hắn.
Thôi, mình và BlogLove cùng cầu mong cho hắn nhận được nhiều yêu thương nhé!
1 nhận xét:
Ten ni` ngo^'c wa'. Tho*`i da.i te^n lu*?a ro^`i ma` va^~n co`n bolsevich
Đăng nhận xét