Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2008

Xuân về Lai Châu, Anh có lên với em làm "bạn"??? Câu hỏi thật khó trả lời.


LÊN VỚI EM LÀM BẠN



Chiều xuân biên giới, trong sắc hoa đào phai
Đường hành quân anh đến quê em,
Qua rừng trúc, rừng mai trập trùng non ngàn.
Gặp em bên suối, đôi mắt như cười ai
Dù đường xa tê buốt đôi chân,
Nhưng phơi phới niềm tin của người lính trẻ.

Ơi chàng trai yêu dấu, anh đã đến quê em
Dù phải ăn măng trúc, măng mai
Anh đã nói lời hay phải giữ lấy lời
Đừng như con bướm, con bướm bay là bay
Đã một lòng ta quyết thương nhau
Anh hãy nhớ tình ta gừng cay muối mặn.

Nếu anh yêu em đấy
Anh có lên được đây
Có vượt được núi cao, suối sâu
Đến Lai Châu quê em làm bạn, làm bạn, làm bạn.

Anh yêu đôi mắt sáng
Yêu đất trời biên cương
Từ miền xuôi anh ngược lên đây
Đến Lai Châu quê em làm bạn, làm bạn, làm bạn

Ờ ớ ơ, không uống rượu mà say
Ờ ớ ơ, lòng như có than hồng
Chiều xuân sắc hoa đào thắm, anh với em
Gặp nhau đây trên quê hương mình
Thì anh ơi, nói phải giữ lấy lời đấy
Thì em ơi, dù sông cạn đá mòn nhé
Dù sông cạn đá mòn.


HIz HIz tình tứ ghê nhỉ phải không BlogLove?^^!
Chao ôi, bảo sao có anh Công an trẻ từ miên xuôi lên Lai Châu được hơn 4 mùa hoa đào nở rồi mà vẫn chưa muốn về xuôi. Làm sao mà về được cơ chứ hả BlogLove!!
Chao ôi, nụ cười em e ấp sau khung cửi mỗi khi nhìn thấy anh đi qua thì lẽ nào anh có thể kềm được lòng chứ. HIz HIz, cứ gọi là "Không uống rượu mà say".
Không, thà ta bỏ tất cả chứ không chịu mất em, không chịu để "làm bạn". Noọng ơi, làm người thương, làm người nâng khăn sửa túi cho anh nhé.
BlogLove ơi, quả này tớ quyết tâm lấy vợ đấy. Mong rằng mình sẽ sớm mất đi 2 từ "cô đơn" trong tự điển của mình.

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2008

NẮNG CHO CON NGƯỜI TA CẢM GIÁC ẤM ÁP LẠ THƯỜNG TRONG TIẾT ĐÔNG LẠNH GIÁ



Một ngày của lính trong tiết đông này bắt đầu từ 6 giờ.


Tập thể dục, đánh răng, vệ sinh cá nhân, ăn sáng đến 7 giờ 15 phút.


7 giờ 30 lên cơ quan làm việc.


Cứ như một cái máy ấy: mải miết, mải miết.


Không để ý sườn núi đào đã rực hồng. Đẹp bồn chồn.


Đó cũng chính là lúc T nhìn thấy nắng.



Đúng, xuân đã về rồi đó. Nhanh thật. Thấm thoắt đã hơn 3 năm T ở Lai Châu rồi BlogLove ạ. Mình hy vọng năm nay sẽ được về quê ăn Tết vì Tết năm ngoái T trực ở trên này rồi đấy. Chao ôi, mình mong thật mau đến Tết để được về nhà quá cơ. Nhớ mãi cái không khí Tết ngày xưa BlogLove nhỉ, khi chúng mình còn bé ấy. Lúc nào cũng háo hức lạ thường. Khi đó T và BlogLove sẽ được mẹ mua cho quần áo đẹp này, được ngồi bên bố cạnh nồi bánh chưng sôi sục đang đỏ lửa. Bố T sẽ gói một chiếc bánh giò nho nhỏ để cho vào nồi bánh luộc riêng cho T. Cái khoảng thời gian ngồi đợi vớt bánh mới lâu làm sao. Mãi mà chưa thấy bố đưa cho mình cái bánh giò nhỏ đó. T đã khóc nhè để bắt đền. Và sáng mùng Một tết bố mẹ sẽ mừng tuổi cho T. T sẽ chuẩn bị một bộ quần áo thật nhiều túi để được mừng tuổi nhiều. HiHi, trẻ con ai chẳng vậy. Thích ngày Tết được nghỉ học, được bố dắt đi chơi chúc tết, được ông bà phát kẹo, được nghe tiếng pháo nổ, được khoe với bạn xem đứa nào được mừng tuổi nhiều hơn...Ôi nhớ thật những cái Tết ngày xưa.



Còn bây giờ thì T và BlogLove đã lớn quá mất rồi. Tết cũng không được còn ý nghĩa như ngày ấy nữa. Mà không biết ở nhà bố mẹ chuẩn bị được gì cho Tết này chưa? Con trai đi công tác xa lâu ngày mới về thăm thì bố mẹ mừng lắm đây. Thật khổ, các bậc thân sinh nuôi ta khôn lớn trưởng thành để cuối cùng chưa một ngày được các con phụng dưỡng. Thương bố mẹ quá. Thật đáng tiếc, nếu Tết này con được về thì em Tng lại phải ở lại trực trường. Lâu lắm rồi nhà mình chưa được sum vầy giao thừa và mùng 1 Tết mẹ nhỉ. Mẹ bỏ qua cho chúng con mẹ nhé. Con biết mẹ luôn muốn con ở gần mẹ nhưng vì nhiệm vụ và công tác của con nó vậy, nên mỗi khi con về phép rồi lại lên trên Lai Châu là mẹ đều khóc. Mừng, nhớ và buồn, quên.



Thôi, năm mới sắp sang rồi, con chúc bố mẹ khoẻ mạnh và trẻ lâu nhé, T cũng chúc BlogLove một mùa thu hoạch được nhiều bài viết -O_O- (cận thị mà)